Ngày cưới, Nghĩa không có được niềm vui trọn vẹn. Chẳng
phải vì đám cưới có gì trục trặc. Mọi việc diễn tiến hoàn hảo đúng như
dự trù của anh. Cũng chẳng phải vì anh bị ép buộc gì. Anh và Diệu yêu
nhau, lấy nhau giữa sự vui mừng của cả hai gia đình. Cái khoảng hụt
hẫng của anh chính là vì thiếu sự hiện diện của hai người bạn nối khố
từ những ngày mài đũng quần ở trường tiểu học.
Vũ đang dạy ở trường Võ Bị Đà Lạt một hai đoan quyết
thế nào cũng về. Tao mà không có mặt thì đám cưới mày đâu có thành được.
Vậy mà cái lệnh cấm trại trăm phần trăm đã níu chân anh. Khoác vào người
bộ đồ lính thì cuộc sống có gì là chắc chắn kể chi tới cái phép đã cầm
trong tay mà giờ chót lại trở thành tờ giấy lộn. Sáng sớm ngày cưới,
đoàn người đi rước dâu chưa ra khỏi cổng, một bó hoa hồng đỏ au tươi
rói gửi về từ Đà Lạt đã thay Vũ nói lời chúc mừng với người bạn thiết.
Kèm theo bó hoa là một cánh thiệp đẹp và trang nhã. Gửi tới hai đứa
mày những lời chúc mừng đẹp đẽ nhất. Tao đã dành sẵn một phòng tại Palace
cho tuần trăng mật của tụi mày. Thằng Tước có về làm phép cưới cho mày
không?
"Thằng" Tước nay đã là một linh mục. Nhưng,
với Vũ, bạn bè ngày cũ muốn làm gì thì làm, vẫn cứ là thằng hết. Ba
thằng học chung lớp với nhau suốt năm năm tiểu học tại trường nhà thờ
Hàm Long ở Hà Nội. Tại sao thân với nhau thì chỉ có trời biết. Vì trời
sinh ra ba đứa tính tình khác hẳn nhau. Tước củ mĩ cù mì luôn nhường
nhịn và nhỏ nhẹ với bạn bè nhưng có tính khôi hài lạnh rất tới. Nghĩa
thì tròn như hòn bi chẳng có cái gai nào của cuộc đời có thể chích làm
anh mưng mủ được. Vũ bộc trực chẳng có điều gì nằm ở trong bụng anh
lâu quá được một phút, lại có cái miệng nói năng thẳng băng chẳng ngán
thằng tây nào cả. Học ở trường đạo dĩ nhiên Hiệu Trưởng là một linh
mục. Một bữa, trong giờ ra chơi, Vũ đứng há miệng nghe lén cha Hiệu
Trưởng nói chuyện với bà mẹ già tới thăm ở ngoài sân. Nghe cho đã xong,
Vũ hộc tốc đi tìm Nghĩa và Tước.
" Thật là buồn cười!"
Nghe cái giọng vừa hậm hực vừa mỉa mai của Vũ, Nghĩa
biết trong bụng Vũ óc ách có cái gì sắp sửa chui ra khỏi miệng. Nhưng,
để cho đỡ mất giờ chơi, Nghĩa hỏi đưa.
"Lại chuyện gì nữa đó ông nội? "
"Hai mẹ con nói chuyện với nhau. Con thì gọi
mẹ xưng tôi, mẹ thì gọi cha xưng con, tao chẳng hiểu ra làm sao cả.
Mẹ con thì suốt đời là mẹ con chứ thoắt một cái, con đi tu làm linh
mục, mẹ phải gọi con bằng cha là sao? Tao đếch hiểu nổi!"
Tước có cái miệng hơi hô, phảng phất giống như hàm
ếch, nhưng cười thì lại thấy có duyên và ấm áp vô cùng. Anh thủng thẳng
tiếng một với Vũ.
"Mẹ con thì lúc nào chẳng là mẹ con. Nhưng đối
với những người ngoan đạo, chức linh mục là một chức thánh đáng kính
nên nằm trên các quan hệ ngoài đời. Thành ra gọi thì gọi bằng cha nhưng
vẫn đối đãi như con."
Vũ cướp lời Tước.
"Rắc rối bỏ cha! Nói gì thì nói tao vẫn đếch
chịu được. Tao nói cho mày biết, sau này nếu mày có đi tu làm cha thì
tao vẫn gọi mày bằng thằng như thường. Đừng có hòng tao gọi mày bằng
cha đâu nghe con! "
Tước nhe răng cười. Nụ cười ấm áp và vị tha trông ra
đã có dáng vẻ nụ cười của một ông cha hiền từ. Tước là con út trong
một gia đình có tám anh chị em tất cả. Trừ người anh cả lấy vợ, sinh
con nối dõi dòng họ, sáu người kia, trai cũng như gái, đều dâng mình
cho Chúa. Một người đã thành cha, hai người đã thành sơ, còn ba người
vẫn ăn cơm nhà dòng chờ ngày chịu chức thánh. Việc Tước đi tu nghe ra
là việc trước sau gì cũng tới.
Mùa hè, ba đứa có cái thú đi bắt ve sầu. Con đường
Ngô Thời Nhiệm chạy dọc bên nhà thờ Hàm Long, đầy cây cao bóng cả, ve
sầu kêu ra rả suốt ngày, là đất hoạt động lý tưởng của cả bọn. Ban ngày
trời nắng chang chang, Vũ vác cây sào dài, Nghĩa ôm lọ keo chế bằng
những đế dép crêpe cũ ngâm xăng, Tước ôm chiếc hộp có đục lỗ để nhốt
các anh ve tù tội. Ba cặp chân lê bước chậm chậm để ba cặp mắt nhìn
ngất ngưởng lên những tàn lá cao vòi vọi. Trông thấy chú ve sầu nào
đang gân cổ lên ca là nhúng keo vào đầu sào, hì hục giơ lên chấm vào
cánh ve dính ngắc. Hạ sào xuống, nhẹ nhàng gỡ cánh ve cho khỏi rách,
mang về buộc ve bằng sợi chỉ cột vào những cây cảnh nho nhỏ ở nhà, nghe
ve than khóc cho số kiếp tù đày. Buổi tối chơi cách khác. Mỗi đứa cầm
một đèn pin tự chế bằng một cục pin phế thải của quân đội cột dây cao
su cho dính vào một bóng đèn có dây điện nối vào hai cực của pin. Những
chú sâu từ dưới đất chui lên, bám vào các thân cây chờ lột xác thành
ve, là mục tiêu của ba tên học trò. Chỉ việc soi đèn, giơ tay ra chộp
là xong. Đêm đó, sau khi buông màn đi ngủ, cho sâu bám vào màn, nằm
nhìn sâu chờ giờ hóa xác mà giấc ngủ chập chờn không yên. Sáng sớm tỉnh
dậy đã thấy ve sầu bay túi bụi trong màn. Sướng cách chi!
Chính trong một buổi trưa đi bắt ve sầu vào những ngày
cuối năm học lớp nhất, Tước đã giơ khuôn mặt mồ hôi mồ kê nhễ nhại ra,
giọng run run cảm động.
"Tao sắp đi tu! "
Hai khuôn mặt lem luốc của Nghĩa và Vũ khựng nhìn
bạn. Nghĩa ngập ngừng nhìn Tước chưa biết nói gì thì Vũ đã nhanh miệng.
"Biết là mày cũng sẽ đi tu như các anh các chị
mày nhưng tao hỏi thật nghe. Tu có gì thú vị mà cả nhà mày rủ nhau đi
tu vậy? "
Tước cúi mặt rơm rớm nước mắt.
"Tu có gì thú vị không thì tao không biết, nhưng
từ nhỏ tới giờ tao vẫn cứ nghĩ là tao sẽ đi tu. Bây giờ đủ tuổi nhập
Tiểu Chủng Viện thì tao đi. Có điều là tao sẽ nhớ hai đứa mày lắm. "
Ba đứa lặng thinh nhìn nhau. Tiếng ve sầu ra rả trên
cao như vọng về từ một cõi nào xa xôi lắm. Chiếc sào dài vô tình nằm
chắn ngang ở giữa chia ra một bên là Tước và một bên là hai cặp mắt
đang đăm đăm nhìn xuống đất. Tước phá vỡ mùi chia ly quanh quất giữa
ba cái bóng hắt hiu trên mặt đất bằng nụ cười gượng gạo.
"Tao hứa sẽ về làm phép cưới cho chúng mày khi
chúng mày lấy vợ. "
Trong những ngày bận rộn sửa soạn đám cưới, Nghĩa đã
cố công tìm Tước. Anh đã phóng vespa trên xa lộ nắng chang chang từ
Saigon xuống Hố Nai, vô nhà thờ gặp một ông anh của Tước. Nắm được cái
địa chỉ dài dằng dặc của bạn nơi một xóm làng hẻo lánh tuốt tận ngoài
Quảng Ngãi, Nghĩa tưởng đã có bàn tay của cha Tước làm phép kết hợp
chồng vợ cho anh với Diệu. Nhưng thư đi thì có mà tin về thì không.
Anh sốt ruột gửi tới ba lá thư. Chẳng vân mòng gì. Cú điện tín anh đánh
đi vào những ngày áp cưới như một tiếng kêu hối hả cũng chẳng bắt được
tay Tước. Không có Tước, không có Vũ, hớp rượu lễ anh nhận trong lễ
cưới vừa đắng vừa chua.
Tuần trăng mật, vợ chồng Nghĩa cũng không có mặt trong
căn phòng nơi khách sạn Palace mà Vũ đã dành sẵn. Đường bộ mất an ninh,
đường máy bay Saigon-Đà Lạt không dễ gì mua được vé, tiếng súng ngày
càng gắt gỏng đã giữ chân cặp tân hôn tại Saigon. Cả Nghĩa lẫn Diệu
tiếc ngẩn tiếc ngơ. Cuộc tình của họ khởi đi từ Đà Lạt nhưng chẳng được
thăng hoa tại vùng cao này. Trên thành phố hiu hắt, người lẩn khuất
sau cuộc tình của bạn đã lặng lẽ hồi lại căn phòng trăng mật đã đặt
trước.
Vũ đi ra đi vào, hết đọc sách đọc báo lại thừ người
nằm nghe nhạc. Bài vở cần soạn cần chấm nằm bừa bộn trên bàn mà anh
chẳng muốn động tới. Sáng nay anh cáo ốm xin nằm nghỉ tại cư xá, sĩ
quan chỉ huy đã linh động gật đầu. Dù sao giữa đơn vị và cư xá sĩ quan
độc thân chỉ cách nhau một đường dây điện thoại lúc nào cũng có thể
reng chuông được. Đầu Vũ vẫn cấn cái về cái lỗi hẹn một đời với Nghĩa.
Ngày nào Nghĩa còn nườm nượp bay từ Saigon lên ở căn phòng này nuôi
cuộc tình với Diệu. Hôm nay, cuộc tình chín anh lại chẳng có mặt cho
trọn tình bạn khởi đi từ những năm tháng ngây ngô. Vũ nằm lơ mơ nghĩ
tới chuyện xưa cười buồn một mình. Cái thằng!
Nghĩa bắt được Diệu lúc nào, Vũ không biết. Cư xá sĩ
quan độc thân Thủy Tiên của trường Võ Bị nằm trên đồi cao đối diện với
học xá nữ sinh viên Viện Đại Học Đà Lạt. Chẳng biết bằng cách nào mà
thằng bạn nối khố lên ở nhờ phòng anh lại vượt qua được con đường hẹp
giơ tay qua phía bên học xá nắm được tay người con gái đang chăm chỉ
dùi mài đèn sách. Chỉ khi cuộc tình đã lớn, Nghĩa mới rủ anh đi ăn ở
nhà hàng Shangai để giới thiệu Diệu. Vừa ngồi yên chỗ, Vũ đã oang oang.
"Bà ở bên học xá à? Sao tôi không bao giờ thấy
bà? "
Máu tếu của Diệu ỡm ờ nhỏ nhẹ.
"Tôi ở trong phòng chứ có ở ngoài đường đâu mà
ông thấy được! "
Vũ tức tối.
"Thế sao cái thằng ma gà này thỉnh thoảng mới
lên ở phòng tôi mà nó lại thấy được? "
Nghĩa chậm rãi.
"Thế mới có chuyện hữu duyên và vô duyên chứ!
"
Vũ gắt chơi với Nghĩa.
"Sư mày! Mày ăn gì mà mắt tinh thế. Câm miệng
lại để tao nói chuyện với bà này! "
Từ đó Vũ là con thoi giữa hai người mỗi khi có chuyện
về Saigon. Mà Vũ thì về Saigon lia chia. Trước khi đi bao giờ Vũ cũng
tạt qua học xá xem Diệu có gửi gì về cho Nghĩa không. Về tới Saigon,
bao giờ Vũ cũng dùng cái giọng hách dịch phôn gọi Nghĩa ra quán Pagode.
Chờ cho ly cà phê sữa nóng được đặt trên bàn, hớp vội một hớp, liếm
môi xong, Vũ mới giở cái giọng mai mỉa ra.
"Trình mày, lần này mẹ mày gửi cho mày bức tình
thư dày cộm." Vũ móc túi áo ném bức thư trên bàn "Chắc mẹ
mày thức cả đêm mới ra nhiều chữ đến thế."
Nghĩa làm bộ bất cần chẳng để ý tới bức thư nằm tênh
hênh trên bàn. Vũ ngứa mắt bồi thêm.
"Sư mày! Còn làm bộ làm tịch! Làm ơn mở thư ra
đọc giùm tao đi. Tao biết tỏng là bụng thì như lửa đốt mà mặt thì cứ
gân lên ra cái điều tỉnh bơ như không. Trông chướng mắt đếch chịu được!"
Mắng xong, Vũ quay ghế ngồi nhìn mông ra đường, nhấm
nháp cà phê, không quên thỉnh thoảng liếc nhìn Nghĩa đang chôn mắt vào
những dòng chữ thân thương. Khi Nghĩa thẫn thờ xếp những tờ thư lại,
Vũ mới quay ghế trở lại, hách xì xằng.
"Sao? Mẹ mày ra lệnh bao giờ phải lên hầu? Có
lên thì làm ơn ngôn cho tao một tiếng trước để tao dọn dẹp phòng. Mốt
tao về lại. Có tí chữ nghĩa nào thì thở ra cho hết đi, tao mang lên
cho. Mẹ kiếp! Chắc mẹ mày thích hiện vật hơn mớ chữ nghĩa tào lao của
mày. Liệu mà đi bắt chai nước hoa coi bộ có lý hơn!"
Lệnh giới nghiêm trăm phần trăm lằng nhằng như một
con đỉa đói. Nó chẳng bao giờ tha cho Vũ về Saigon mở miệng nói lời
chúc mừng cho phải phép. Nhưng cuối cùng anh cũng về được Saigon: trong
đoàn quân từ trường Võ Bị Đà Lạt di tản về Saigon khi Đà Lạt sắp thất
thủ.
Trong tình thế dở khóc dở cười đó thì miệng mồm đâu
mà chúc với mừng. Gặp lại nhau, ai cũng chỉ tính tới chuyện đi. Nhưng
tính là một chuyện mà đi được hay không là cái số. Số của Vũ và vợ chồng
Nghĩa không phải là con số hên. Ngày Saigon đổi chủ họ vẫn còn ở nguyên
trong nhà. Cũng chẳng được lâu. Cuộc đổi đời phũ phàng đã đưa Nghĩa
và Vũ vào trại cải tạo. Hai người, hai cái ba lô lép kẹp, cùng đi trình
diện một chỗ nên cùng ở chung một trại. Thời gian đầu, nhờ thế, cũng
bớt cô quạnh. Cái cốt ở tù có bao giờ là không rũ người ra, nhất là
cái loại tù không có thời gian giam giữ nhất định. Người Nghĩa hao mòn
mau chóng. Vũ cũng chẳng hơn gì nhưng, chỉ một thời gian sau, thấy buồn
mãi cũng chẳng ăn cái giải gì, Vũ trở lại với con người cũ. Miệng anh
lại rổn rảng mắng mỏ bạn.
"Sướng chưa con? Ai bảo táy máy lấy vợ, bây giờ
rũ ra như tàu lá chết. Cứ cu ki như tao là đếch có gì phải lo. Ở thì
ở, về thì về, mặc mẹ chúng nó muốn làm gì thì làm. Ông chấp hết."
Vũ sống nghênh ngang bất cần nhưng cũng đủ khôn ngoan
để không bị cán bộ hay quản giáo chú ý. Anh thương bạn xuống tinh thần,
đầu óc chỉ tơ tưởng tới chuyện về. Những lúc kiếm được củ khoai, miếng
cháy hoặc bắt được con rắn, con ếch, anh chẳng bao giờ quên Nghĩa. Thương
đó nhưng nhiều lúc thương quá anh lại vênh mỏ lên mắng mỏ lay tỉnh bạn.
Thường thì Nghĩa chỉ nhếch miệng cười gượng cho vui lòng Vũ. Ruột gan
anh vẫn bời bời lo lắng cho Diệu ở nhà. Ngày nhận được gói quà thăm
nuôi đầu tiên của vợ qua bưu điện, Nghĩa ngồi ôm gói quà năm kí, hồn
như đi lạc đâu đâu, nước mắt nhẩn nha lăn trên gò má hom hem. Vũ ngồi
lặng yên bên cạnh lòng nặng trĩu như đeo đá. Có cái gì chắn ngang miệng
làm anh không nói được gì. Khi mặt trời đã khuất sau đám ruộng cằn cỗi
trước mặt, anh mới ngăn tiếng thở dài, nhỏ nhẹ thúc giục bạn.
"Cất gói quà rồi đi tắm chứ!"
Nghĩa vẫn nước mắt lăn dài, đưa gói quà cho Vũ, đứng
dậy bước chậm rãi ra mép ruộng, nhặt từng cục đất, giang thẳng tay ném
mạnh vào mục tiêu vô hình trước mặt.
Cuộc chuyển trại đầu tiên đã tách Vũ ra khỏi Nghĩa.
Hai người từ đó chẳng còn tin tức gì của nhau. Cái thân tù tội như trái
banh mặc tình bị ném qua hết trại này đến trại khác. Có năm di chuyển
tới ba lần, bạn bè rơi rụng dần hết. Khi Nghĩa lê được tấm thân héo
úa về với Diệu thì anh nghe tin Vũ đã vọt đi được rồi. Mừng cho bạn
nhưng cũng cay đắng cho mình. Cuộc sống vật vờ tiêu hao ngày tháng bên
lề xã hội thúc đẩy vợ chồng Nghĩa kiếm đường đi. Đường thì có nhưng
đi được thì không.
Cũng vì không đi được nên Nghĩa đã có dịp há hốc miệng,
ôm chầm lấy Tước vào một sáng Chủ Nhật khi Tước khoan thai bước qua
cửa nhà Nghĩa. Tước chẳng áo chùng thâm, chẳng thánh giá trên áo, chẳng
miếng mi ca trắng trên cổ, chỉ lè phè áo bỏ ngoài quần nhầu nát trông
như một anh ba tầu buôn bán tạp hóa. Nụ cười vẫn ấm áp, bộ điệu vẫn
khoan thai hiền hòa, chỉ có cặp mắt đỏ hoe bày tỏ chút xúc động. Tước
vỗ vỗ vai Nghĩa.
"Chúa thương mình còn gặp lại nhau. Sao cậu gầy
thế?"
Nghĩa quả có lúng túng trong cách xưng hô với Tước.
Mày tao như xưa thì không ổn mà cha con thì ngượng miệng. Tiếng cậu
của Tước làm Nghĩa thoải mái. Tuy vậy anh cũng chưa biết tự xưng là
gì cho ổn. Đành nuốt hết chủ từ cho chắc ăn.
"Chơi trò cải tạo thì cậu nghĩ mập làm sao được?"
"Giêsu lạy Chúa tôi, cậu phải đi cải tạo à? Thôi,
lành lặn mà về được với vợ con là phúc rồi. Chị ấy đâu? Cho tớ chào
chị ấy chứ!"
Thấy Diệu bước ra, Tước chắp hai tay cúi đầu.
"Chào chị! Tôi đến đây để tạ lỗi với anh chị.
Tôi đến chậm mất mười năm."
Diệu luống cuống trước vẻ trịnh trọng của Tước.
"Thưa cha..."
"Tôi xin chị. Tôi là bạn với anh Nghĩa. Chị cho
tôi tiếng anh là quí rồi."
Diệu quả không được chuẩn bị cho tình huống này. Nàng
lí nhí lời chào rồi xin phép tháo lui. Còn lại hai người, Nghĩa đã chíp
được tiếng tớ của Tước trước đó, hồn nhiên với bạn.
"Thế ra cậu có nhận được thư của tớ hồi đó hả?"
"Tớ nhận được nhưng trễ mất gần một năm. Dạo
đó vùng quê rất thiếu linh mục nên tớ phải đi rong mỗi chỗ một chút.
Khi biết tin cậu lập gia đình, tớ chỉ có thể âm thầm dâng lễ cầu nguyện
cho vợ chồng cậu. Này, tớ nói thật với cậu nghe. Không được làm phép
cưới cho cậu như đã hứa, tớ khó chịu vô cùng."
Nghĩa hạ nhỏ giọng, bông đùa.
"Khó chịu chi! Để lúc nào lấy vợ hai tớ sẽ nhờ
tới bàn tay của cậu!"
Tước phá ra cười giọng tỉnh bơ.
"Xong ngay. Tớ sẽ làm phép bằng tay trái!"
Khởi đầu bữa cơm trưa hôm đó, Tước đã làm phép thực
phẩm bằng tay mặt. Cơm đãi khách mà lèo tèo gọn ghẽ. Tước cầm đũa gắp
đồ ăn cho hai đứa con của Nghĩa.
"Mình chịu cực khổ quen rồi không sao. Chỉ tội
cho đám con nít!"
Hai đứa con của Nghĩa thấy bữa ăn hôm nay có vẻ trịnh
trọng khác thường. Chúng đã tròn mắt nhìn ông bạn của bố giơ tay múa
may trước khi chúng được cầm đũa. Mẹ chúng thì nghiêm trang như đang
ở trong nhà thờ. Khi Nghĩa bảo chúng Tước là một ông cha thì chúng càng
ngạc nhiên hơn. Cha gì mà kỳ cục chẳng giống cha trong nhà thờ. Nhưng
được cái ông cha này nói chuyện vui và luôn tay gắp thức ăn vào chén
của chúng.
Bữa ăn kết thúc chóng vánh. Nghĩa kéo Tước ra ngồi
uống trà ngoài hàng hiên. Khoảng sân rộng trước nhà rậm rạp những hành
ngò thơm húng. Những luống hoa ngày xưa nay chẳng còn dấu vết. Hai người
lặng thinh nhìn vào đám lá xanh buồn bã nhưng thực tế. Tước lên tiếng
hỏi Nghĩa mà như không chờ câu trả lời.
"Vũ nó đi được rồi phải không?"
"Cũng hơn năm nay rồi."
"Còn cậu tính sao?"
"Tính đã vài lần nhưng tiền mất tật mang."
"Còn tính nữa không?"
"Tính thì lúc nào chẳng tính. Nhưng láng đâu
còn bao nhiêu."
"Để tớ tính cho nghe! Tụi nhỏ không thể lớn lên
ở đây được đâu!"
"Cậu cũng tính luôn chứ?"
"Không! Tớ đã hiến mình để phục vụ. Nơi nào cần,
tớ phải có mặt ở đó. Chưa bao giờ ở đây lại cần linh mục như bây giờ."
Đường dây Tước đưa gia đình Nghĩa đi là do một bổn
đạo thân tín của anh tổ chức. Êm ả và hữu hiệu. Một tuần trên biển,
một năm trên đảo, gia đình Nghĩa đã có mặt ở Canada. Một tháng sau,
tiếng Vũ đã ậm ừ trên điện thoại.
"Thưa có phải ông Nghĩa đấy không ạ?"
Mắt Nghĩa mờ đi khi nghe lại được cái giọng quen thuộc.
Anh muốn nằm lăn trên sàn nhà, duỗi thẳng chân tay để tận hưởng cái
sảng khoái này. Nghĩa vừa thở vừa hồi hộp thả giọng nhỏ.
"Mày đấy hả Vũ?"
"Chứ còn ai nữa! Lâu lắm mới nghe lại cái giọng
của mày mà sao câu đầu đã thấy vô duyên."
Nghĩa không kềm được câu chửi thề.
"Sư mày! Mày ở đâu vậy?"
"Ở xa mày lắm. Muốn máy bay nó đưa đi thì tốn
mất tám tiếng đồng hồ và gần một xín tiền mẽo."
"Lại giở cái giọng úp mở! Bao nhiêu năm mà mày
vẫn chẳng đứng đắn thêm được chút nào. Mà sao biết tao ở đây vậy?"
"Trình mày, tao ra lệnh cho cả CIA lẫn FBI kiếm
thì dù mày có là con kiến chúng nó cũng kiếm ra. Diệu khỏe chứ? Mấy
nhóc vui chứ? Mà tụi mày có mấy đứa tất cả? Tao phải cập nhật hóa chứ
tụi mày lộn xộn hồi nào tao đâu có biết được."
"Cám ơn mày khỏe cả. Tụi tao vẫn chỉ có hai đứa
thôi. Còn mày, vợ con gì chưa?"
"Mẹ kiếp, đầm nhiều quá làm sao lấy vợ được?"
"Thì đừng lấy hết. Lấy một đứa thôi."
"Tội chúng nó, mày!"
"Không lấy, mai mốt già đấu chó nó lấy!"
"Thảm kịch là ở chỗ đó. Già thì phải lấy già
trong khi đầm thì toàn đầm non."
"Sư mày! Làm như ngon lắm!"
"Hạt già mới là hạt quí, mày! Thôi không giỡn
nữa. Tao với mày thử nói chuyện đứng đắn một chút coi có được không.
Mày đã có việc vàng gì chưa?"
"Đang cố kiếm tí việc đây nhưng coi bộ hơi vất
vả."
"Nhân danh bạn mày, tao nhập môn cho vài điều.
Thứ nhất, ở bên này đếch đói được đâu, đừng lo. Thứ hai, chỗ nào nó
cho mượn tiền thì cứ giơ tay ra, đừng sợ nợ. Thứ ba, tạm thời tao sẽ
gửi cho mày ít tiền chi dùng lúc ban đầu, sau đó sẽ tính sau, đừng từ
chối. Rõ chưa?"
"Nghe như vẫn còn giọng quan hai thày giáo ấy
nhỉ?"
"Lên chức rồi. Bây giờ là thợ tiện ca ba!"
Tiếng điện thoại của nhà Nghĩa đã quen reo lên mỗi
sáng Chủ Nhật, đúng chín giờ, không bao giờ sai chệch. Vũ thường nói
chuyện với Nghĩa, nhưng đôi khi với Diệu, lúc với hai đứa con của Nghĩa.
Anh như một thiên thần bản mệnh chăm lo cho gia đình bạn. Một thiên
thần chăm chỉ và biết chửi thề vung vít.
Có một lần điện thoại reo chệch giờ. Mười hai giờ khuya.
Thứ bảy. Giọng Vũ thiếu rổn rảng.
"Nghĩa hả mày? Ngủ chưa? Sao tao vừa nằm xuống
thấy bụng cấn cái. Đưa tay nắn thấy u lên một cục bằng trái chanh. Chẳng
biết là cái đếch gì đây. Cũng hơi giật mình nên kêu mày."
"Cái gì thì cũng phải đi bác sĩ coi. Mai đi liền
đi. Chẳng nên để lâu."
Giọng Vũ chán chường.
"Ngại bỏ mẹ đi. Phanh bụng cho mấy anh lang tây
khám thì ra nhiều chuyện lắm. Nhưng chắc cũng phải đi."
Trái chanh bất thường đó gây nhiều chuyện thật. Khi
biết chắc mình bị dính ung thư, Vũ như mất phương hướng. Anh gọi báo
tin cho Nghĩa, giữ điện thoại cả giờ xoay quanh nói chuyện với cả Diệu
và hai đứa con Nghĩa. Nghĩa phờ người chán chường. Anh quyết định bỏ
việc qua thăm Vũ. Vũ gay gắt gạt đi.
"Qua làm gì, vô ích! Đừng bỏ công ăn việc làm.
Tao buồn là từ nay chẳng giúp gì được gia đình mày nữa."
"Đừng nghĩ tới mấy chuyện vặt đó. Tao muốn có
một thời gian ở bên mày trong lúc mày bệnh hoạn."
"Tao bảo không là không. Đừng có cãi lời tao!"
Nghĩa muốn đi lắm. Diệu cũng dục Nghĩa phải đi cho
trọn tình bạn. Nhưng mỗi lần hỏi là mỗi lần Vũ nổi cục. Nghĩa lo ngại
cho sức khỏe bạn nên không muốn làm trái ý Vũ. Anh chỉ còn cách điện
thoại thăm hỏi cầm chừng. Sức khỏe Vũ mỗi ngày thêm tệ hại. Giọng nói
bơ thờ dần. Mỗi lần điện thoại, Nghĩa vẫn để Diệu nói ít câu với bạn.
Anh nghĩ tiếng nói của người đàn bà trong lúc này ít ra cũng mang lại
chút êm ả cho Vũ.
Một bữa khuya thật khuya, Vũ điện thoại qua.
"Tao trằn trọc không ngủ được, nằm nghĩ lại chuyện
xưa, nhẩm tính ra thì tới tháng tám này, chúng mày cưới nhau được hai
mươi lăm năm rồi ấy chứ nhỉ? Chớp mắt đã cưới bạc rồi đó! Lần này chẳng
ai cấm trại mà tao cũng chẳng có mặt được. Chó má thiệt!"
"Mày còn nhớ được như vậy làm tao cảm động lắm.
Chắc tụi tao cũng chẳng tổ chức gì đâu!"
Tiếng rè rè trong máy cộm lên. Khá lâu Nghĩa không
thấy Vũ nói gì.
"Mày có nghe tao nói không Vũ?"
"Nghe chứ. Tao có chút chuyện muốn nói với mày."
"Chuyện gì vậy?"
Lại tiếng máy âm âm rè rè. Nghĩa áp sát ống nghe vào
tai đón tiếng Vũ. Mãi mới nghe được một giọng ngập ngừng.
"Nhớ thương yêu Diệu suốt đời nghe!"
Nghĩa ngẩn người không biết trả lời sao. Anh nghe
Vũ nói tiếp.
"Mày hứa với tao chứ?"
Nghĩa chiều ý bạn.
"Tao hứa!"
"Cám ơn mày! Thôi nghe!"
Tiếng điện thoại chậm chạp gác xuống. Nghĩa nghe tiếng
trật vuột một hồi rồi điện thoại mới cúp hẳn. Đó là lần chót Vũ điện
thoại cho Nghĩa. Anh mất hai ngày sau đó.
Tháng tám, hai đứa con Nghĩa ngỏ ý muốn tổ chức lễ
cưới bạc cho bố mẹ. Nghĩa đang buồn, bảo thôi. Hai đứa nài nỉ, Nghĩa
chiều con nhưng căn dặn chỉ làm thật đơn giản và chỉ mời những người
thật thân. Gần tới ngày, nghe con hỏi muốn mời những ai, Nghĩa tần ngần
ngồi lặng thinh. Tước ở xa không thể tới được, Vũ còn xa hơn nữa. Anh
buồn bã bảo các con.
"Chẳng có ai đâu! Thôi, chỉ gia đình mình với
nhau vậy!"