Bên lưng những con chữ
Bốn người một bàn
Dõi mắt vời trông
Chuyện tình, khúc đầu
Nhà nằm trong hẻm
Mai sau
Trên đỉnh Whistler
Chuyến đi không hẹn
Rời nơi giấu mặt
Cuộc rượu ngày đi
Gieo cầu
Đà Lạt nhớ
Canh cánh bên lòng

 

BÊN LƯNG NHỮNG CON CHỮ

Nhi đứng đón khách ở trước cửa phòng tiệc. Khung cửa chạm trổ phía sau bóng lên màu gụ làm Nhi, trắng khắp người, trông như người của nhiều thế kỷ trước. Tóc Nhi, vuốt ngược lên đỉnh đầu, để quăn queo một vài sợi mỏng manh rủ xuống trán. Chiếc búi tóc nhỏ ẩn hiện sau làn voan mỏng. Son phấn làm Nhi mất vẻ hoạt bát duyên dáng thường ngày. Lãng thấy Nhi quá xa anh. Anh bắt tay chú rể, thốt lời chúc mừng một cách khó khăn. Cạnh anh, Vân đặt tay lên tay Nhi, thân mật khen vẻ đẹp của cô dâu trong ngày cưới.

Bốn người xích ra sau chụp hình. Hai bình hoa trắng tươi trên hai chiếc bệ cẩm thạch nhốt bốn người vào trong. Nhi xích qua phía Lãng. Ánh mắt Nhi nói. Cho em gần anh hơn. Chiếc áo cưới lòa xòa đòi một khoảng cách làm vai Nhi rời xa vai anh. Ánh đèn pha lóe sáng có lưu giữ được lòng anh, lòng Nhi không? Nhi mỉm cười cám ơn Vân, cám ơn anh. Mặt Nhi tươi, miệng Nhi như hoa, mắt Nhi nghiêng ngả. Cô dâu ngày cưới có khác. Nhi đã từng lên sân khấu đóng kịch cho trường. Nàng nhập vai rất nghề.

Buổi sáng, khi Nhi đọc lời thề trong lễ cưới ở Tòa Thị Chính, giọng nàng thận trọng, nghiêm trang. Như một người rón rén bước vào một tòa lâu đài bỏ hoang. Lãng ngồi ở hàng ghế thứ hai, nhìn rõ nét xúc động trên mặt Nhi. Vân, bên cạnh, nắm tay anh thì thào. Em nhớ ngày cưới chúng mình, không hiểu Nhi có cái vui mừng pha lẫn lo sợ của em ngày đó không? Lãng thầm thì lại. Anh thấy Nhi cũng như em, ngày đó. Tiếng vỗ tay chào mừng đôi vợ chồng mới vang vang khắp căn phòng cưới. Nhi và Lộc quay người xuống chào quan khách. Mắt Nhi ướt. Nhi có liếc mắt qua anh. Ngập ngừng như muốn đậu lại trên anh. Rồi vội vàng quay đi. Anh ghé tai vợ. Rất sát. Hồi đó em thiếu tiếng vỗ tay.

Tường phòng ăn toàn bằng gỗ quí có chạy những đường hoa văn làm thành những ô hình chữ nhật lớn. Mỗi ô là một bức tranh viền khung nhũ vàng sang trọng kiểu cách, được rọi bằng một ngọn đèn vàng bệch yếu ớt. Toàn những cảnh xưa. Đàn ông đàn bà quí phái với váy phồng, áo chẽn, áo đuôi tôm lịch lãm. Cảnh trí êm ả xa vắng. Mỗi bàn ăn chỉ một cụm hoa nhỏ mỹ thuật có một ngọn nến lỏng khỏng đứng ở giữa. Nhi bảo. Em nghĩ rằng anh rất thích khung cảnh em lựa, ấm cúng nhưng không cho người ta cảm tưởng đó là một tiệc cưới. Vẻ cưới xin họa chăng chỉ có ở chiếc bánh cưới màu ngà có những bông hồng bằng chocolat nâu đậm được đặt trên một chiếc bàn gỗ bốn chân quì xưa lắc xưa lơ. Bên cạnh, giỏ hoa lớn đặt ngay trên mặt thảm, xòe ra những bông trắng và tím được bao gọn bằng những chiếc lá dài như những lưỡi lê chạm sát tới mặt thảm. Một bông hồng đại đóa đỏ sậm vươn thẳng lên ngạo nghễ kề bên chiếc bánh cưới. Bà hàng hoa đã khổ với Lãng vì bông hồng này. Anh đòi một bông hồng búp ít ra cũng phải nhỉnh hơn nắm tay của anh. Bao nhiêu tiền cũng được nhưng bà phải kiếm cho ra. Có đồng tiền thúc bên hông, bà hàng hoa lên giọng gọi tới mười cú phôn mới được Lãng vừa ý khi tới coi giỏ hoa chiều hôm trước ngày cưới. Lãng ngồi ngắm giỏ hoa do chính anh cặm cụi vẽ kiểu. Phải mất hai buổi tối vừa vẽ vừa dập xóa mới xong. Đóa hồng kiêu kỳ quá khổ chẳng làm ai nghĩ tới một trái tim ngạo nghễ. Càng không phải là một giọt nước mắt cô quạnh.

Lãng điện thoại cho Nhi khi nhận được thiệp cưới. Anh sẽ tặng em một giỏ hoa trưng trong phòng tiệc. Giọng Nhi thấp. Anh đưa ma em đấy à? Giọng Lãng nhỏ. Chắc không phải, hoa tươi chứ có phải hoa héo đâu! Vẫn giọng buồn. Hoa đám ma cũng tươi vậy! Im lặng, nặng nề. Anh nói với em rồi, anh sẽ mừng cho em mà. Giọng Nhi rạn nứt. Anh đừng mừng, tội em!

Quán cà phê buổi tối vắng khách. Ngoài Lãng và Nhi chỉ còn một cặp tình nhân ngồi mãi ở phía trong. Chụp đèn thả thấp trên mặt bàn vun hai người vào với nhau. Nhi uể oải nhắp vào thành ly, nhìn Lãng. Nếu em lấy chồng, anh có buồn không? Lãng nhìn sững Nhi. Mắt Nhi trốn xuống chiếc ly sứ trắng dày cộm trên mặt bàn. Tay nàng lơ đãng xoay vòng chiếc ly. Tiếng ly chạm vào đĩa lách cách rời rạc. Anh sẽ vừa mừng vừa buồn. Mừng cho em và buồn cho chúng ta. Nhi rời chiếc ly, ngẩng mặt lên. Anh có tiếc không? Lãng nắm những ngón tay Nhi, bóp nhẹ. Anh đâu có thể giữ được em. Nhi rút tay ra, chống lên cằm. Dù sao em cũng cám ơn anh đã cho em được ghé vào một quãng đời của anh. Rồi cũng có lúc mình phải tách nhau ra. Em đi theo con đường của em, anh trở lại với con đường của anh. Có những cái ngã ba mình chẳng tránh được. Giọng Lãng sượng. Anh vẫn tụ nhủ phải tỉnh táo khi chạm mặt với cái ngã ba khó chịu đó. Nhi cười. Em thích anh, thích cả cái lúng túng của anh. Đối với em, anh có tất cả trừ sợi dây vô hình quấn chặt đời anh. Nhưng em nghĩ anh đã đánh đổi sự ràng buộc một cách xứng đáng. Chị Vân là người đáng mến. Nếu anh còn thương em thì hãy làm một người chồng xứng đáng với chị Vân. Con đường anh đang đi là một con đường dễ chịu. Còn con đường của em, anh đừng để tâm tới. Em đủ sức một mình cất bước.

Lãng tê tái với ý nghĩ để Nhi một mình lủi thủi trên con đường lạ. Lộc có là một đồng hành chở che cho Nhi được không? Anh không biết Lộc dù biết hầu hết người Việt trong thành phố này. Lộc không ở đây. Phải mất sáu giờ bay anh mới tới được thành phố này. Anh không phải là người biết xem tướng, thích bắt hình dong người đối diện, nhưng anh cảm thấy dễ chịu khi nói chuyện với Lộc. Dù sao, Lộc cũng có chút nghệ sĩ trong người. Biết vẽ và thích vẽ. Như một thú giải trí sau những giờ làm việc. Anh tuyệt nhiên không nghe Nhi nói gì về Lộc. Ngay cả lúc anh đã nhận được thiệp cưới. Điện thoại gọi Nhi đi uống cà phê. Thôi anh ạ, tự nhiên em thấy lười quá. Hỏi về Lộc. Chẳng có gì đặc biệt, anh biết làm chi. Lòng Lãng rối bời. Ít nhất em cũng cho anh biết chút ít về người bạn đời của em chứ. Chiếc điện thoại nặng trong tay Lãng, lặng câm. Mãi mới có tiếng Nhi. Em lấy một người chồng chứ đâu có tìm một người yêu. Mình nói chuyện khác nghe anh. Thôi, để bữa khác mình nói chuyện vậy. Hôm nay em mệt. Đầu óc như mượn của ai.

Lãng thương cái bối rối của Nhi. Nàng không có tính điệu hạnh giả dối. Bên nàng, Lãng thấy an tâm tin cẩn. Nàng đang rón rén thả chân vào con đường lạ trước mặt. Chân Nhi rờn rợn, tê dại. Đầu óc nàng rối beng bất an. Chắc cũng như bữa đó. Lúc chờ gặp anh, tim em đập thình thịch, mặt em tê tê, nếu có soi gương chắc chẳng còn giọt máu nào. Bữa đó, anh thấy em thế nào?

Buổi ra mắt sách của một người bạn văn vừa mới bắt đầu phần văn nghệ phụ diễn. Trước đó, Lãng đã lên sân khấu giới thiệu tác phẩm mới với khán giả. Tiếng vỗ tay rền vang cho anh cái cảm giác yên tâm là bài nói chắc không tệ. Vân nắm chặt tay anh. Chẳng lẽ chồng nói, vợ khen hay, nhưng anh nói hấp dẫn lắm, tối nay em thưởng cho. Mắt Vân lấp lánh trong bóng tối. Hàm răng trắng đều nở ra. Vân vẫn có nụ cười tươi, từ thuở nào. Lãng đang nghe hát thì có một bàn tay đập vai anh. Chiếc đầu cúi xuống thì thào. Có một người ái mộ muốn gặp cậu ngoài cửa hội trường. Anh nhìn lên. Một anh bạn trong ban tổ chức. Vân buông tay anh. Anh ra với họ đi.

Nhi đứng chờ ngoài cửa, cạnh bàn bày sách. Nàng như đang cố giữ cho chân đứng vững. Nhi rụt rè nhìn anh. Lãng cười, nụ cười làm ấm bầu không khí vây quanh hai người. Tôi có hân hạnh được nói chuyện với ai đây? Câu nói như một câu lịch sự lỡ miệng, khách sáo, khô khốc, điệu hạnh dở ẹc. Nhi ấp úng. Em tên Nhi, em đã đọc tất cả các sáng tác của ông. Em thích lắm nên hôm nay muốn được một lần gặp tác giả. Người viết nào chẳng thích khi có người bày tỏ lòng ái mộ. Nhất là người ái mộ lại là một cô gái dễ thương dễ nhìn. Lòng Lãng dốc nghiêng cất cánh. Anh trở nên hoạt bát bất ngờ. Qua phút xúc động, Nhi như lấy lại được bình tĩnh, nàng nhỏ nhẹ từng câu, từng câu không dứt. Lãng có cảm tưởng Nhi đã sắp xếp những câu nói từ lâu. Điều làm Lảng thích thú là Nhi đã đọc toàn bộ tác phẩm của Lãng thật. Đọc rất kỹ. Ruột gan Lãng nở ra. Những giờ phút một mình cặm cụi đối mặt với trang giấy, dàn trải lòng mình ra, giờ đã có người đón nhận. Anh như Bá Nha tìm thấy Tử Kỳ. Nhi bỗng nhiên rất cận kề. Nàng phân tích từng truyện, từng ý một cách thông minh. Lời nói gọn mà ý tứ đủ. Cô gái bán sách nhìn chăm chăm hai người không chớp mắt. Giờ này chẳng còn ai mua sách. Chẳng biết câu chuyện giữa anh và Nhi có là một món giải trí hợp khung cảnh cho cô không. Anh mời Nhi ngồi xuống chiếc ghế trống dành cho tác giả ngồi ký tặng sách. Bạn anh, tác giả cuốn sách, giờ này đang phải ngồi nghe người ta ca tụng trong hội trường. Được ca tụng bằng loa phóng thanh giữa đám đông có thích thú hơn là được tri kỷ mềm mỏng rót vào tai những lời vừa ý không? Lãng vốn không thích ồn ào. Tính anh như vậy.

Cửa hội trường mở rộng, người tuôn ra như một dòng nước chảy. Nhi nói lời cáo từ. Nàng chưa kịp cất bước thì Vân đã tới bên Lãng. Anh giới thiệu hai người. Nhi nói vội vàng. Em mê truyện của ông nhà dễ sợ. Em chắc chị còn mê hơn em. Phải không chị? Vân cười xòa. Văn anh ấy là để cho người khác đọc, ông bụt ở trong nhà có bao giờ thiêng đâu! Lãng cười theo. Vân nói vậy nhưng nàng là độc giả đầu tiên, đọc chăm chú nhưng cho điểm như một cô giáo khó tính. Lãng lại có thói quen không nhận điểm bằng tai, anh nhìn vào đôi mắt mê mải chôn trên trang giấy và biết điểm thực sự cao hơn nhiều. Vân ngỏ lời mời Nhi bữa nào lại nhà chơi. Nhi bối rối. Cuốn sách trong tay như một chỗ bấu víu cho một Nhi đang lạc mất mình. Vân nhanh nhẹn cho ngay cái hẹn vào cuối tuần. Nhi dạ.

Nhi ý tứ đòi phụ với Vân trong bếp. Vân thân mật. Chút xíu là xong rồi, em ra phòng khách nói chuyện với anh đi. Nhi chôn người trong ghế nhìn quanh căn phòng nhỏ nhưng ấm cúng. Một dãy tủ sách nằm sát tường đối diện với bức tường treo đầy tranh. Ngọn đèn đứng ở góc phòng tỏa ra chút ánh sáng êm dịu vàng úa. Nhi nhìn lên dãy tranh. Tranh kéo nàng bước tới. Nhi nhẹ nhàng đứng dậy. Nàng ngắm kỹ từng bức tranh. Những chữ ký nhỏ nằm ở góc tranh là những tên tuổi lớn. Nhi không rành về hội họa nhưng nàng biết thưởng thức một bức tranh đẹp. Những bức tranh cuốn hút Nhi, đưa Nhi vào một vùng trời lạ. Lâng lâng như những cụm mây nhàn rỗi. Nàng để hồn nằm trong tranh và quên lấy về.

Những cuốn sách nằm chật cứng từng ngăn tủ đưa Nhi vào một thế giới khác. Im lìm, tưởng như cô đơn, nhưng lại mở ra cả một trời thân thiết. Nhi sờ vào từng gáy sách như đụng vào tới tim óc của các tác giả. Nàng kéo ra từng cuốn, lật những trang đầu sách. Những chữ ký tặng nằm dưới tên những thành phố xa xôi làm tâm trí Nhi căng ra như một sợi dây đàn nhỏ. Lãng có một thế giới riêng. Thế giới của những tín đồ mê mải trên con đường của đạo. Một thế giới rất riêng tư nhưng cũng rất rộng mở. Họ sống với nhau như xa cách mọi người nhưng tâm hồn họ lại trải rộng ra tới từng người đọc. Nhi cảm thấy Lãng như vừa gần gũi vừa xa cách. Anh thuộc vào một cõi khác nhưng vẫn rất ấm cúng với cõi này, cõi có nàng vẫn đắm mình vào từng con chữ đen đậm mời gọi.

Bữa cơm ba người gọn quanh chiếc bàn nhỏ làm Nhi thêm thân mật với Vân và Lãng. Nhi nhìn thấy nơi Vân những nét quen thuộc trong những nhân vật truyện của Lãng. Mỗi nơi một chút. Lãng nơi bàn ăn chẳng còn là một ông bụt đăm đăm xa cách. Anh đã xua đi những đám khói nhang vất vưởng lạnh lùng. Nhi cười cợt thoải mái. Như con thuyền vừa ghé bến. Yên ổn, an bình.

Buổi tối, Vân rỉ rả vào tai Lãng. Cô Nhi đó coi bộ mê anh dữ! Lãng cười. Bóng tối che mất nụ cười của anh. Cơn chấn động nhẹ trong anh chắc địa chấn kế chẳng ghi được. Nhưng Vân tinh hơn máy. Lãng thấy má phải bị hai ngón tay kẹp hờ, nhay nhay. Phải vậy không mà không thấy anh nói gì hết? Lãng ậm ừ. Có mê bằng em mê anh không? Vân cao giọng. Em mê anh hồi nào? Không mê mà riu ríu đi theo! Tại hồi đó em còn con nít, lỡ dại, tiêu một đời hoa! Cuộc tình giữa Vân và Lãng tưởng đã tiêu luôn thật. Các cụ hồi đó có tật hay so đũa. Phải bằng đầu nhau, đều tăm tắp mới hài lòng. Lệch một chút là không vừa ý. Lãng với Vân không lệch một chút, mà lệch nhiều. Toàn những cái lệch sái người. Lệch địa phương, lệch tôn giáo, lệch tuổi tác. Vậy mà Vân cứ khư khư nắm áo Lãng. Anh thấy cái trán em không, bướng bỉnh phải biết! Lãng không chỉ được cái trán mà được luôn cả cái dáng thanh thanh ngoan hiền của Vân. Lãng ôm vợ hỏi. Nếu hồi đó chúng mình không lấy được nhau thì sao? Vân siết chặt thân hình Lãng. Thì bây giờ
em sẽ ngoại tình với anh! Lãng luồn tay vào áo vợ, xoa nhẹ. Vậy mà nói không mê. Vân vít đầu Lãng, tìm môi. Em yêu anh!

Nhi có lối nói chuyện duyên dáng, dí dỏm. Chuyện gì nàng cũng dễ dàng biến thành chuyện nhẹ nhàng, tưởng như đời là một công viên xanh lá. Lãng hỏi. Em học đâu được cái lối bỏ bột ngọt vào mọi món ăn như vậy? Mắt Nhi tinh nghịch. Học ở anh đó! Lãng trợn mắt. Anh có dạy học bao giờ đâu? Nhi vẫn nghịch ngợm. Vậy mà anh có học trò mới hay chứ, anh không dạy học nhưng anh rao giảng. Lãng tằng hắng. Vậy ra anh là một đạo sĩ à? Nhi gật đầu. Một đạo sĩ không râu ria rậm rạp. Lãng vênh mặt. Đạo sĩ thì chỉ có tín đồ thôi. Nhi ném cái nhìn xuống bàn. Em là tín đồ vậy, em theo anh.

Theo anh, em chỉ có một ước vọng duy nhất: giúp anh thêm hưng phấn trong sáng tác. Em quí ngòi viết của anh, em muốn thổi thêm sinh khí, tạo thêm hứng cảm cho anh. Nhi thường nhắc đi nhắc lại hoài điệp khúc đó. Như để giữ lòng mình, nhắc nhở lòng Lãng. Đó là câu kinh bằng an cho những lần đi uống cà phê với Lãng.

Vân đưa ra một nhận xét. Hồi này văn anh như có thêm sinh khí. Lãng ú ớ. Em thấy vậy sao? Thoáng trong đầu Lãng sự bối rối. Những anh chọn nghiệp viết là những anh ngu ngơ nhất. Những gì có ở trong đầu đều chảy ra theo ngòi viết, có ý thức hoặc vô ý thức. Tâm hồn mở ra rộng rãi để cho ý nghĩ mặc sức vào ra. Chẳng ai đánh mà xưng, chẳng ai tra khảo mà mực cứ chảy ra rặt một màu thật thà. Con tằm ăn lá dâu xanh còn biết nhả ra tơ vàng, anh cầm bút chấm mực xanh ra chữ xanh, chấm mực đỏ ra chữ đỏ, chẳng biết đổi màu như tằm. Vân chỉ vứt ra một nhận xét rồi bỏ đi không ngó ngàng gì tới nữa. Nhưng cái nhận xét tinh quái đó cứ vất vưởng trên cặp mắt kính trắng của Lãng. Được cái Vân yêu những con chữ của Lãng, muốn chúng luôn luôn mang dấu ấn của chồng. Nàng không ưa sự đồng dạng. Sự đồng dạng giết chết những con chữ. Sự khô cứng cũng vậy. Em không thích những bài viết như những xác ướp, vừa khô đét, vừa đông cứng. Dễ sợ! Vì vậy nên Vân muốn anh phải sống, phải nhìn, phải cảm. Lảng đi uống cà phê, đi ăn đi chơi, thậm chí đi xa, nàng để mặc anh tự do. Nàng biết anh ăn dâu và sẽ nhả ra tơ. Những sợi tơ mềm óng, luôn luôn tinh khôi, tươi tắn. Những sợi tơ đặc thù của anh, và chỉ của anh.

Nhi lúng túng một hồi mới mở lời. Mình quen nhau bao lâu rồi anh nhớ không? Lãng nhíu mày. Anh nhớ là lâu lắm rồi, mà cũng như là chỉ mới hôm qua. Trong đầu Lãng quả không có một cuốn lịch. Cuốn lịch anh để trong ngực. Nó co giãn theo nhịp đập của con tim. Em cũng thấy lãng đãng những ngày tháng vừa qua, nhưng chắc chắn chưa lâu lắm. Sao em nghĩ vậy? Nhi lại lúng túng. Vì em muốn thấy một điều xảy ra mà nó chưa xảy ra. Lãng gặng hỏi. Điều gì? Nhi nhấp một hớp cà phê. Nàng liếm môi, ngập ngừng. Em muốn nhõng nhẽo với anh một chút. Mắt Lãng nhướng lên độ lượng. Em nhắm mắt lại và nói đi. Nhi nghịch ngợm. Em chẳng dại mà nhắm mắt. Vậy thì mở mắt ra và đừng nói, anh sẽ nhìn thấy nó trong mắt em. Nhi che mắt lại. Em không muốn anh buồn vì em biết anh sẽ chẳng nhìn thấy gì cả. Em chê cái tài thấu thị của anh à? Không, nhưng đèn mờ quá! Nhi phá ra cười. Lãng thú vị cười theo. Nhi như vậy. Nàng có cái đầu chân sáo. Tung tăng nhảy nhót. Nàng dừng chân lại, đăm chiêu. Sao em chưa thấy em là nhân vật trong truyện của anh? Em thích nhìn thấy mình nói cười, buồn vui trong những dòng chữ, như một kỷ niệm anh tặng em.

Đẩy Nhi vào truyện không phải là chuyện khó đối với Lãng. Nhi đã là nhân vật truyện của Lãng, từ lâu. Những con chữ chen lấn nhau tuôn ra đầy kín cả màn hình. Hết dòng nọ tới dòng kia, chữ sau đẩy chữ trước nhích lên để có chỗ lọt vào. Lãng xoa tay. Chỉ một đêm thức khuya, anh đã dắt Nhi vào truyện. Một Nhi đã được anh tô đắp từ Nhi-trong-anh, nồng nàn.

Mưa dai dẳng triền miên. Trời mùa thu thường có những cơn mưa da diết như thế này. Cái lạnh ngoài trời làm ly cà phê ấm áp hơn trong tay. Nhi cắm cúi đọc. Lãng hết nhìn bâng quơ những hạt mưa nhè nhẹ gõ vào khung cửa kính sát bàn, lại nhìn khuôn mặt Nhi hấp tấp nuốt từng con chữ. Những trang báo được Nhi nhanh nhẹn lật qua mách bảo anh cái háo hức của một người đang đối diện với chính mình. Nhi ngẩng mặt lên, lấp lánh, nhìn anh không nói. Nụ cười e dè phác ra trên môi như không muốn phá vỡ niềm vui. Cám ơn anh nhiều, em thấy em lạ lẫm với em-vọng-lại-từ-anh. Nhi ngây ngất choáng váng. Nhi trong truyện, quen đấy nhưng sao vẫn như có một khoảng cách nàng không với tới. Nhi-nhân-vật có một đời sống riêng, như một Nhi được buông lỏng trên cánh đồng cỏ, chạy trước Nhi-ngoài-đời một khoảng cách không bao giờ được bắt kịp. Nàng có cảm tưởng như Lãng đã vẽ bức chân dung của nàng với cái nhìn rất riêng tư của một Lãng-họa-sĩ.

Trời vẫn thản nhiên rải những hạt mưa xiên xiên tinh nghịch. Cây dù trên tay Nhi xếp lại chỉ xuôi xuống mặt đường. Em thích mình đi dưới mưa một đoạn đường, với nhau. Mặt Nhi lấm tấm những hạt mưa. Như một khuôn mặt núp đằng sau tấm kính rạn bể. Tóc Nhi bết bát nằm xuôi chấm vai như từng bệt màu đen được phủ vụng về hấp tấp. Chiếc áo lạnh sũng nước như muốn ghì người nàng xuống. Ánh đèn đường hắt qua những tàn lá dày đặc vàng ệch nằm trên người Nhi. Anh ôm em đi, em thấy như em là một con người khác, cô đơn, lạnh lẽo.

Lãng dừng xe trước cổng nhà Nhi. Anh vào chơi một lát, ba mẹ em đi hát karaoke rồi, tối thứ bảy, em buồn. Nhà tối thui. Nhi mở từng ngọn đèn dẫn Lãng xuống tầng hầm. Để em đốt lò sưởi cho ấm. Lửa bùng lên trên những khúc củi xếp chồng xéo lên nhau. Anh ngồi đó chờ em một chút. Lãng gieo mình xuống chiếc ghế nệm sát bên tường đối diện với lò sưởi. Lửa nhảy múa trước mắt anh nhộn nhịp. Nhi bưng ra hai tách cà phê. Lãng nhìn Nhi thân mật trong chiếc áo ngủ mỏng tỏa kín tới chân. Nhi ngồi bệt xuống thảm, chống tay lên một chiếc gối, trước lò sưởi. Em hát cho anh nghe nhé. Nhi đổi thế duỗi dài người, tay dựa trên chiếc gối đỡ ngang đầu. Mớ tóc ướt nằm từng bệt rủ xuống gối. Mưa nặng hạt hơn bên ngoài cửa gương. Lãng nghe ấm cúng lan dần trong người. Mưa thì thầm là mưa rất xa/ Trời không nắng khi vầng mây qua/ Em thì thầm là em rất gần/ Tình như không nói là tình trăm năm. Tiếng hát Nhi truyền cảm, vững chắc. Nàng đã từng lên sân khấu trong các buổi văn nghệ sinh viên. Bệt tóc ướt, chiếc áo trắng phủ khắp dáng người hững hờ trải dài làm Lảng nhìn thấy Nhi như một người cá vừa bước từ biển lên. Ánh lửa lấp loáng phía sau hắt ánh vàng cam từng đường viền đổ quanh người nàng. Nhi như một huyền thoại không có thật. Nàng đang ở một thế giới hư ảo nào đó. Xa mút ra ngoài cặp mắt ngây ngất của Lãng. Em đi xa/ Em đi xa/ Để thương cho nhớ, để sầu cho ai/ Em đi xa/ Em đi xa/ Gối chăn nằm ngủ, chờ ai, chờ ai? Nhi thấy Lãng ngồi trên thảm, lết nhẹ về phía nàng. Ngực Nhi nhấp nhô trên làn vải mỏng. Giọng nàng tha thiết. Mưa thì thầm, giọt mưa rất lâu/Em thì thầm, nụ hôn rất mau/ Yêu thì thầm... Những lời nhạc chết trong miệng Nhi đang ăm ắp môi Lãng.

Lãng kéo chiếc gối nằm dọc sát bên Nhi. Những chiếc hôn từng chặp đam mê. Nhi đãy Lãng ra. Gối em vàng, em là rơm, gối anh đỏ, anh là lửa, đừng đốt em nghe anh. Nhi thấy rực lên ánh lửa trong mắt Lãng. Câu can ngăn của Nhi như mời mọc Lãng. Anh xoay người phủ lên Nhi. Từng mảnh vải cuống quít tung ra mặt thảm. Thân hình Lãng rực lửa. Nhi nhìn thấy lửa nhảy múa quanh nàng. Nàng nhắm mắt lại. Những cọng rơm trong nàng bung ra. Lửa ập xuống mê đắm. Nàng quặn lên trong lửa. Lửa bùng bùng liếm khắp thân người nàng. Những cọng rơm cong lên đón lửa. Nàng thấy thân hình Lãng lẫn vào đám lửa trong lò sưởi. Nàng nhoài người ôm đám lửa rừng rực thiêu đốt. Nhi thấy mình như tan ra, biến mất. Lửa như những con sóng ấm áp vùi nàng chênh vênh. Nàng lửng lơ ở một nơi nào đó không có thật. Chân tay nàng rũ ra. Êm ả. Sóng dìu nàng bập bềnh, bập bềnh.

Tấm thiệp cưới Lãng nhận được làm anh ngơ ngẩn. Anh chăm chăm nhìn vào mảnh bìa màu ngà xinh xắn. Anh như nhìn thấy lại làn da Nhi hiu hắt dưới ánh lửa. Nhi trống trải trong tầm mắt anh. Thân cận. Sát gần. Hai chấm ngực đỏ hồng loang loáng từng vệt màu cam nhảy múa. Tiếng củi nổ lách tách bên tai. Nhi vít đầu anh xuống thầm thì. Em trả nhuận bút cho anh đấy. Lãng ngây dại vùi đầu xuống người Nhi. Nhi đẩy anh ra. Thôi anh về đi. Nàng vơ lấy chiếc áo phủ lên người, đứng dậy.

Chiếc áo cưới trắng chậm rãi chuyển động trước mắt Lãng. Cô dâu nép người vào ngực chú rể nhẹ nhàng dìu nhau trong nhịp chậm của bản nhạc mở đầu phần dạ vũ. Nhi lui tới trong Lãng. Nhi nhạt nhòa trong chiếc áo ngủ trắng một đêm mưa gió. Nhi lết phết trong chiếc áo cô dâu dưới quả cầu sáng lanh chanh rải từng đốm sáng lên nàng. Nhi trong trí tưởng. Nhi trong mắt thẫn thờ. Anh biết Nhi sẽ xa anh rất chậm, chậm hơn những giọt nhạc đang chậm rãi đưa nhịp chân Nhi nặng nề trên sàn nhảy.

Nhạc trở mình nhộn nhịp. Sàn nhảy đày kín người. Lãng dìu Vân rời bàn. Nhạc đánh thức Lãng đong đưa bên vợ. Vân tươi như một nhánh hoa còn đẫm sương đêm. Bốn bàn chân quấn quít nhộn nhạo. Lãng ôm sát Vân vào người. Lãng quăng Vân ra. Đôi bàn tay đan níu. Lãng kéo Vân lại. Lãng vùi mặt vào cổ Vân. Mùi da thịt thân quen ấm áp. Vân hôn phớt trên môi chồng. Vòng tay nàng co lại. Lãng ghì chặt vợ. Anh như tan ra trong Vân.

Hút xong điếu thuốc, Lãng quay trở lại phòng tiệc. Nhi chặn anh lại. Tiếng nhạc ồn ào từ trong phòng vọng ra. Nhi ghé sát tai Lãng. Em tưởng anh về. Anh cũng sắp phải về rồi, em muốn anh chúc gì? Thôi anh, đừng chúc, đừng đẩy em đi xa quá. Nhạc chát chúa bùng bùng trong tai Lãng. Nhi đứng đó, ngơ ngẩn trước mắt anh. Nàng ghé mặt sát vào má anh, nói vội. Em vẫn là em của anh. Lãng cảm thấy bờ môi Nhi trên má. Nàng giơ tay quệt nhẹ má anh. Anh thấy vệt son đỏ nằm dài trên chiếc găng trắng cô dâu.

Tháng 11/ 2000