Chuông điện thoại reo chát chúa. Từ bên kia đầu dây giọng dẻo quẹo
của một người đàn ông vang lên:
- Chào ông. Chúng tôi ở hãng bảo hiểm M.
Đầu óc tôi nghĩ nhanh tới bảo hiểm xe, bảo hiểm nhà, bảo hiểm tai
nạn... Chẳng có một cái bảo hiểm nào ăn nhậu tới cái tên M. lạ hoắc
này.
- Xin lỗi ông, hình như tôi không có bảo hiểm gì của hãng M. thì
phải.
- Thưa đúng vậy. Chúng tôi chỉ muốn hỏi ông ít câu để làm bản thăm
dò thôi.
- Tôi rất ít thời giờ.
- Thưa chúng tôi không dám làm phiền ông lâu. Thưa ông, ông có mua
bảo hiểm nhân thọ chưa ạ?
- Tôi không có ý định mua!
- Thưa ông, ông có gia đình chứ ạ?
- Có!
- Ông có nghĩ nếu ông mệnh hệ nào thì mọi chuyện sau đó sẽ được giải
quyết ra sao không ạ?
- Tôi không cần biết!
- Ông cũng nên nghĩ tới vợ con ông chứ?
- Cám ơn ông. Tôi không cần ông quan tâm tới chuyện riêng của tôi!
Tôi dằn mạnh điện thoại thiếu điều muốn bể chiếc máy. Tôi nổi giận
thực sự. Mấy thằng cha này coi bộ hết thứ buôn bán rồi sao mà buôn
bán tới chuyện sống chết của người khác!
Tôi ngồi thừ người chờ cơn giận lắng xuống. Mấy câu thơ mới đọc hồi
chiều lùng bùng trong đầu tôi. Không hiểu sao hai ông bạn tôi lại
hè nhau nói tới chuyện chết vào cùng một lúc trên báo Nắng Mới số
tháng 5 vừa rồi. Ông Lưu nguyễn dặn dò:
Mai này ta sẽ ra đi
Đừng thương tiếc (bởi) có gì tiếc đâu
Ở vui đi cũng chẳng sầu
Đời cho quá hậu cơ cầu làm chi.
Ông Luân Hoán còn dặn dò kỹ càng hơn:
Khi tôi chết đừng chia buồn, phúng điếu
Đừng tiễn đưa, đừng gắng lập bàn thờ
Bởi tôi sẽ đi đầu thai tức khắc
Làm một cọng mây tuyệt cõi lửng lơ.
Đọc những câu thơ chia lìa của bạn bè lòng tôi đang bâng khuâng ngơ
ngẩn; vậy mà cái anh bán bảo hiểm vô duyên lại “thương mại hóa” nỗi
xúc động của tôi. Làm gì tôi không nổi giận! Tìm ra nguyên cớ của
ông Trương Phi nằm trong lòng mình tôi bỗng thấy nhẹ nhàng thanh thản.
Ở bên mình người ta cũng lo hậu sự kỹ lắm chứ. Các cụ ông cụ bà khi
đã “tri thiên mệnh” thì đón đợi cái chết một cách bình thản an nhiên.
Làm như thể sắp đi chơi xa một chuyến. “Về với các cụ”. Nghe sao mà
nhẹ hẫng nhẹ hơ. Có cụ sắm sẵn một cỗ hậu sự bằng gỗ vàng tâm để vào
một góc nhà đi ra đi vào ngắm nghía thú vị như vừa sắm được một chiếc
va ly vừa ý cho một chuyến đi xa. Có cụ lại lo xây sẵn kim tĩnh, làm
lăng làm mộ như tậu được một căn nhà mới trong bụng rất ưng. Lo hậu
sự xong xuôi, các cụ bình tĩnh ngồi chờ ông Thần Chết tới đón đi.
Ông thần này là một anh chàng bất lịch sự chẳng bao giờ hẹn hò gì
cả, xoạch một cái là tới dắt người ta đi. Vậy mà các cụ cứ thản nhiên
như không. Có cụ chờ tới cả chục năm mà vẫn không sờn lòng sờn chí!
Con cái cũng sửa soạn hậu sự cho bố mẹ như một cách trả hiếu lần
cuối cho các bậc sinh thành. Cô con gái lẳng lặng nuôi một cặp heo
như một cách để dành tiền phòng khi các cụ về với tổ tiên. Cô con
dâu âm thầm chơi bát hụi nhỡ khi có chuyện sẽ hốt hụi lo cho bố mẹ
chồng cho trọn đạo làm dâu.
Bằng cách này hay cách khác người ta thản nhiên sửa soạn chuyện chung
sự. hông ming mỏi nhưng cũng không tránh né. Hoa nở hoa tàn, trăng
tròn trăng khuyết, xuân qua hạ tới, trời đất có sự tuần hoàn của trời
đất. vòng tử sinh là chuyện tuần hoàn của con người, có chi mà thắc
mắc! Mai này ta sẽ ra đi. Trăm năm cũng thế có gì klhác đâu. (thơ
Lưu Nguyễn).
Chứ có đâu lại sỗ sàng tính toán hơn thiệt như bảo hiểm nhân thọ.
Nói chuyện tình cảm ở một xứ sở văn minh làm như có chút ngớ ngẩn
lạc lõng. Thì cái chết cũng chỉ là một thứ business như mọi thứ business
khác chứ sao! Khéo vẽ chuyện là cái anh đồ gàn.
*
Giữa sự sống và sự chết có cái biên giới mỏng như một tờ giấy quyến.
Tôi nhớ hồi nhỏ đã có lần nhìn mọi người quây quần quanh một ông bác
đang hấp hối. Một người cầm miếng giấy quyến nhỏ để trước mũi ông
bác tôi. Tờ giấy gượng gạo phập phồng một cách khó khăn như đang cố
gắng giữ lại chút sinh lực nhỏ nhoi. Rồi tờ giấy yếu dần trước khi
đứnmg sững bất động. Một người òa lên khóc kéo theo những cái miệng
méo xệch chu chéo ầm ĩ cả nhà. Từ sự sống qua cái chết chỉ là một
chớp mắt mảnh mai.
Xa lộ Métropolitain, xa lộ vòng đai thành phố Montreal, một buổi
chiều mùa đông ảm đạm. Trận bão tuyết từ tuần trước còn để lại những
đống tuyết dơ dáy bên thành xa lộ. Chiếc xe chạy ngay trước xe tôi
lăn bánh với tốc độ vừa phải. Bỗng chiếc xe lạc tay lái quay ngang
trước đầu xe tôi và lao về phía thành xa lộ cao khoảng một thước.
Chiếc xe lướt qua hai hàng xe phía bên phải, leo qua đống tuyết thoai
thoải, nhảy phắt lên thành xa lộ rơi qua phía bên kia, rớt xuống con
đường dốc của một exit. Đầu xe quay ngược trở lại làm tôi nhìn thấy
người lái xe khoảng ba chục tuổi ngồi chết trân sau tay lái. Cả thân
người bất động chỉ có đôi mắt trợn trừng mở to muốn rách mí mắt. Khoảng
nửa phút sau bộ râu mép mới rung động báo hiệu ông tài xế đầy may
mắn này mới chỉ “dựa lưng nỗi chết”.
Chiếc xe lao qua hai làn xe đầy nhóc xe cộ mà, lạ lùng thay, không
đụng vào một chiếc xe nào. Nếu không có đống tuyết thoai thoải thì
xe đã chắc chắn tan tành khi húc vào bức tường chắn bằng bê tông cao
khoảng một thước. Khi xe nhảy qua tường nếu không gặp đường exit thì
đã rơi xuống đường phố chằng chịt xe cộ ở phí dưới xa khoảng hai chục
thước. Xe nào mà chịu thấu! May mắn cuối cùng là đường exit lúc đó
không có một chiếc xe nào nên xe quay ngược đầu lại mà không đụng
chạm gì cả. Chỉ thiếu một trong nhửng cái may mắn trên thì ông tài
xế chắc chắn đã về với tổ tiên rồi. Giữa sự sống và cái chết mỏng
manh biết bao!
*
Cái biên giới mong manh giữa cõi nhân gian và miền miên viễn có nhiều
người muốn xóa nhòa đi. Cuộc sống tù đầy nhọc nhằn, tăm tối, tủi nhục
trong các trại tù cộng sản có khác chi cõi chết. Bước từ cái chết
này qua cái chết khác coi bộ thong dong như không.
Ông bạn vong niên “hàng xóm” của tôi trong trại tù cải tạo cứ nằng
nặc đòi chết. Ngồi trên chiếc chiếu cá nhân bên cạnh chiếc chiếu của
tôi, ông quay qua gục gặc mái đầu mới trên năm chục mà đã nả trắng
mệt mỏi bảo tôi:
- Toa ạ, chắc moa tỏi mất.
Tôi nói đùa xóa đi nỗi u ám đang đè nặng lên con người đầy thất vọng:
- Thưa Ngài Đại Sứ, Ngài còn lâu mới tỏi được!
Đại sứ thứ thiệt Phạm Trọng Nhân cười bày ra hai hàm răng hơi hô:
- Moa muốn tỏi thiệt đó!
Tết năm đó, cái tết đầu tiên sau ngày cộng sản cưỡng chiếm toàn thể
đất nước, được gọi là tết Thống Nhất.
Trong tù, chúng tôi cũng được động viên làm bích báo mà lúc đó được
diễn nôm là “báo tường” để đón xuân Thống Nhất. Ông Đại Sứ đa tài
ngồi hí hoáy làm thơ. Bài thơ nói lên tâm trạng người mẹ già ngóng
chờ đứa con xa nhà về ăn tết có hai câu chót rất ngang tàng:
Xuân nay đoàn kết, xuân đoàn tụ
Sao mãi thằng Nhân chửa thấy về!
Được tôi hỏi nhỏ Ngài không rét sao mà làm thơ hách xì xằng như vây,
nhà thơ Lương Giang tỉnh bơ bảo tôi:
- Moa đã bảo là moa muốn chết thì moa còn sợ đếch gì nữa!
Tám năm tù từ Nam ra Bắc gian khổ biết mấy mà anh Thần Chết vẫn chưa
rước được người muốn chết đi.Cuối cùng nhà tù cũng phải mở rộng cửa
để cụ về đi Pháp đoàn tụ với gia đình.
Vài năm trước đây, cụ qua Montreal nói chuyện về nhà thơ bạn của
cụ, thi sĩ bàng Bá Lân, hai chúng tôi gặp lại nhau. Tôi nheo mắt hỏi
cụ:
- Cụ này, khó tỏi gớm nhỉ!
Cụ cười hết gân phán một câu xanh rờn:
- Tỏi thế chó nào được!
Sau đó mỗi dịp xuân về chúng tôi không bao giờ quên gửi thiệp chúc
tết cho nhau. Tết vừa rồi, thiệp tôi gửi đi mà không thấy thiệp cụ
gửi lại. Tôi nghĩ là cụ bận việc quên gửi thiệp cho tôi thôi. đầu
năm đọc báo mới thấy báo loan tin cụ đã vĩnh viễn ra đi. Tôi nhìn
hình của cụ trên báo, thầm nói với người đã khuất. Cụ Nhân ạ,
cụ tỏi thế chó nào được. “Thằng” Nhân chỉ về đó thôi!
*
Về với đất là kết thúc một chu trình làm người. Có sinh có tử. Lẽ
thường! Cát bụi rồi sẽ trở về với cát bụi. Trừ có một người không
chịu như vậy: ông Luân Hoán.
Không từ đất sao phải về với đất
Thịt xương này không thể mất khơi khơi
Khi tôi chết xin đem giùm thi thể
Chia cho thù lẫn bạn nhậu chơi.
Hừm! Lại thêm một anh đồ gàn!
Nắng Mới, Montréal, số 21, tháng 6/199
|