dutule (ngày 21 tháng 11-2014):
Phiếm…gia Song Thao, theo tôi rất xứng đáng với danh hiệu “Phiếm Chủ”, khi ông lại bất ngờ “khủng bố” làng… phiếm bằng tập “Phiếm 15”, 400 trang dày cui. Quý bạn đọc nào chân cứng nhưng tay… yếu, trong cơn kích động vì những trận cười do “Phiếm Chủ” của chúng tôi đem lại, để rơi sách trúng đầu ai đó, nhẹ lắm thì cũng phải gọi 911… Nặng hơn, thì… miễn bàn.
Ở trận “thượng dài” không có địch thủ lần này, người đọc có cảm tưởng “Độc cô cầu bại” Phiếm chủ Song Thao đã giảm bớt “tốc độ” kích thích nụ cười để mở ra một chân trời…u ám mới. Đó là nỗi buồn có tên! Tên đó là “Sách”.
Ngay nơi bìa 4, với chân dung tác giả tươi rói trước “hoa với rượu”, chụp bởi Trần Anh Thái, ông viết:
“…Tôi nói đây là một hiện tượng bất thường vì bây giờ in sách là một hành động quả cảm. Kinh tế suy thoái, độc giả thường là các bậc cao niên nay vị thì về với ông bà, vị thì mắt mờ, vị thì tay run, vị thì không còn đủ sức khỏe và minh mẫn để cầm tới cuốn sách. Lại nữa bây giờ máy móc tràn lan, nào computer, nào laptop, nào tablet, nhà nhà đều có năm bảy chiếc, người người ôm chiếc máy gọn nhẹ trên tầu trên xe, mỗi chiếc máy chứa được cả chục ngàn cuốn sách đọc mút mùa lệ thủy, lại cho không biết không, hoặc nếu có phải mua thì cũng rẻ rề. Vì vậy nên đọc đọc sách trên các máy móc điện tử này là một cái mốt văn minh hết biết. Sách in chịu phận hèn, bị năm ba chưởng đánh cho tối tăm mặt mũi nên mai một dần. In sách bây giờ chết thì chẳng chết , nhưng chắc chắn bị thương từ nhẹ tới nặng…”
Đọc “tâm sự lúc không giờ” của Phiếm Chủ Song Thao, những người hâm mộ ông nhiều phần sẽ hốt hoảng, liên tưởng tới chuyện Phiếm Chủ sẽ buông “xéng” - - Không còn bắn đì đùng mua vui cho bá tánh nữa…
Nhưng thưa những vị đã nghiện mùi thuốc… súng hoa cải của nhà văn Song Thao, xin hãy khoan tâm. Ngày nào bạn-tôi còn bảnh chọe ngồi trước ly rượu chát, với vài ba đĩa xì-tếch vây quanh (như trong hình của Trần Anh Thái (bìa sau), thì ngày đó, bạn tôi vẫn còn “song kiếm hợp bích” với những đường gươm lấp lánh thiên hạ sự và, những chuyện chỉ có…”hồn” một khi được kể bởi bạn tôi.
Thí dụ chuyện cố nhà văn Chu Tử với “sự cố” tắm truồng của phụ nữ làng ông… Hay chuyện Phiếm Chủ tình cờ được gặp tác giả ca khúc “Hè về” tự những năm 1967 ở Hoa Thịnh Đốn, khi Phiếm Chủ được cử qua tham dự một cuộc hội thảo chuyên ngành của ông thời đó. Tôi không biết Phiếm Chủ có “thành khẩn khai báo” với nhạc sĩ Hùng Lân rằng, thời còn đánh đinh, đánh đáo, ông đã từng “…phồng mang trợn má hát bài ‘Hè Về’ một cách say sưa…” hay không?
Chỉ biết, theo ông thì: “…Ngày đó thấy một cái đầu đen Á Châu đã thấy có cảm tình, cái đầu đen này lại nói tiếng Việt thì mừng hết lớn. Chuyện nổ như bắp rang, hỏi ‘lý lịch’ nhau, ông mới xưng ông là nhạc sĩ Hùng Lân. Hóa ra ông Hè Về! Ông hỏi han người đang ở đâu tá, tôi nói tình thực, ông phán ngay: ‘Ở vậy thì buồn chết! Về chỗ tớ ở cho vui!’ Vậy là tôi về khách sạn, trả phòng, đi theo ông nhạc sĩ…”
Những câu chuyện như vậy, tôi nghĩ dù tương lai, kỹ nghệ điện toán có “biến hóa” tới đâu thì nó cũng không thể thay thế những “thang thuốc bổ” của Phiếm Chủ Song Thao được.
Ổng “than” là “than” cho vui vậy thôi, chứ: “ngày nào còn bác Song Thao / vẫn còn mãi đấy phiếm…vào, phiếm… ra"
Muốn liên lạc trực tiếp với tác giả “Phiếm 15”, xin gọi Song Thao/ Tạ Trung Sơn (514) 354-5338. Hoặc email: tatrungson@hotmail.com |